Thế gia quyền thần rơi đài, chó điên sa sút x cô nương nông gia thật thà
Văn án 1
Từ nhỏ, Ôn Hạnh Dư đã là một cô nương tính tình thật thà, chậm chạp, mềm mại như nước. Điều may mắn duy nhất đời nàng là thuở thơ ấu được Lão phu nhân phủ Định Quốc Công cưu mang, rồi giữ lại bên người làm nha hoàn thân cận.
Lão phu nhân hiền hòa, thường hay bảo: “Chờ Hạnh Dư đủ mười tám, ta sẽ chọn cho con một người tốt mà gả.”
Hạnh Dư luôn ngoan ngoãn đáp lời, nhưng ánh mắt lại chẳng kìm được mà hướng ra ngoài cửa sổ — nơi có bóng dáng cao ngất, tuấn nhã, ngọc thụ lâm phong.
Đó chính là Thế tử Chúc Vô Chấp của phủ Định Quốc Công, là công tử cao quý tài hoa nhất kinh thành. Cũng là vầng trăng lạnh nơi hồ sâu, là bóng dáng mà nàng vĩnh viễn chẳng thể chạm đến.
Không lâu sau khi nàng rời phủ, nhà họ Chúc — vinh hiển trăm năm — lại tan nát chỉ trong một đêm. Chỉ còn mình Chúc Vô Chấp bị giam nơi đại lao.
Để báo ân Lão phu nhân, nàng tìm trăm phương nghìn kế cứu hắn ra ngoài, thậm chí mượn danh vị hôn phu hấp hối của nàng để che mắt thiên hạ.
Thế là hai người đành phải bái đường thành thân, làm một đôi phu thê giả.
Nàng theo hắn rửa sạch oan khuất, báo thù huyết hận, đưa hắn lên địa vị quyền khuynh triều dã, trở thành Vương phi của Nhiếp Chính Vương — người người ngưỡng mộ.
Thế nhưng chỉ mình Ôn Hạnh Dư biết, Chúc Vô Chấp từ đầu tới cuối luôn chướng mắt nàng.
Nàng uất ức nhưng cũng hiểu, phu thê giả không thể ép thành thật. Vì vậy nàng để lại thư hòa ly, rồi lặng lẽ rời đi.
Văn án 2
Từ khi chào đời, Chúc Vô Chấp đã sống trong nhung lụa tột bậc: không bước nơi chẳng lát ngọc trắng, không mặc thứ nào không thêu vàng dệt gấm.
Hắn là Thế tử kiêu ngạo tự phụ, là quý công tử sạch bóng không tỳ vết.
Cho đến ngày gia tộc suy vong, bị chà nát xuống bùn đất — người cứu hắn lại chính là cô nàng nha hoàn ngốc nghếch mà hắn thường ngày chẳng buồn để mắt đến.
Để che giấu tai mắt bên ngoài, hắn đành trở thành phu quân trên danh nghĩa của Ôn Hạnh Dư.
Hắn nhìn nàng đếm từng ngày lương thực còn lại, nhìn nàng bị người ta bắt nạt mà chỉ biết cắn răng chịu đựng, nhún nhường vô hạn — trông chẳng khác gì một kẻ vô dụng.
Hắn ghét nàng thô kệch, ghét nàng khù khờ, ghét nàng vì một bó hoa dại mà cũng vui đến rạng rỡ.
Sau này, hắn đỗ Thám hoa, chém gian thần. Tiên đế băng hà, hắn nắm quyền nhiếp chính, uy chấn thiên hạ, trở thành người đứng trên vạn người.
Thiên hạ đều nói, hắn nên cưới một tiểu thư danh môn cao quý.
Nhưng Chúc Vô Chấp lại nghĩ, Ôn Hạnh Dư tuy ngốc nghếch vô vị, nhưng được cái ngoan ngoãn. Hắn bằng lòng cùng nàng nhường nhịn nhau mà sống, đến bạc đầu.
Vậy mà khi hắn phục lại gia nghiệp trở về phủ, thứ chờ hắn… lại chỉ là một phong thư hòa ly.