VĂN ÁN
Đuôi rắn của hắn quấn lấy tôi, thô dài siết chặt quanh cổ khiến tôi không thở nổi, cảm giác nghẹt thở ngày càng dữ dội.
“Đừng tưởng cô là vợ tôi thì tôi sẽ không nỡ giết cô!”
Đồ rắn máu lạnh vô tình!
Tôi ngừng giãy giụa, dứt khoát buông xuôi: “Giết đi! Anh bóp chết tôi luôn cho rồi!”
Hắc Xà không nói gì nữa. Im lặng mấy giây, hắn mới buông đuôi ra, quay đầu bỏ đi trong cơn giận dỗi.
Tôi lườm bóng lưng hắn, bực bội trợn mắt — đồ rắn ngốc!