– Văn án –
Thời đại thay đổi, am ni cô không còn nữa. Tiểu ni cô Thần Quang và sư tỷ Tuệ An bị buộc hoàn tục, gả cho đàn ông dưới chân núi.
Trớ trêu thay, hai người bị trao nhầm chồng.
Sư tỷ nói: “Em gả cho loại đàn ông thô kệch đó, đúng là số khổ. Không như chị, phúc khí đầy mình.”
Thần Quang nhỏ nhẹ: “Thật ra anh ấy đối xử với em cũng không tệ.”
Sư tỷ lại lắc đầu: “Chị thật sự thấy tội cho em. Anh ta nhất định sẽ đánh em.”
Thần Quang cười khổ: “Thật ra anh ấy chưa từng đánh em.”
Sư tỷ hừ một tiếng: “Hiện tại thì chưa, nhưng về sau nhất định sẽ!”
Thần Quang: “…”
Nhưng không ai ngờ, người đàn ông thô kệch ấy - Tiêu Cửu Phong lại từng bước thăng chức, một đường tiến tới, nâng Thần Quang trong lòng bàn tay như bảo vật.
Sau này, sư tỷ vẫn đứng trên núi cao gào lên: "Anh ta nhất định sẽ đánh em!”
Thần Quang ngoan ngoãn rúc trong lòng người đàn ông, ngước mắt hỏi nhỏ: “Anh có đánh em không?”
Tiêu Cửu Phong cười nhàn nhạt: “Có.”
Thần Quang trợn tròn mắt: “Anh!”
Tiêu Cửu Phong: “Tối nay đánh mông.”
---
Tag: Làm ruộng, Ngọt văn, Sảng văn, Niên đại văn
Từ khóa tìm kiếm:
Vai chính: Thần Quang, Tiêu Cửu Phong
Vai phụ: (đang cập nhật)
Thể loại khác: (đang cập nhật)
Một câu tóm tắt:
Tiểu ni cô bị người đàn ông thô kệch cái gì cũng biết, sủng lên tận trời.
---
Tác phẩm kể lại chuyện tình yêu trong bối cảnh thập niên 70, khi một tiểu ni cô từ nhỏ đã niệm kinh tu hành, vì thời cuộc mà hoàn tục, bị sắp xếp gả cho một người đàn ông trong đại đội sản xuất dưới chân núi. Hai người từ xa lạ dần dần trở nên thân thiết, cùng nhau trải qua gian khó, nâng đỡ nhau vượt qua hoạn nạn, cuối cùng nhờ cải cách mở cửa mà vươn lên làm giàu, nắm lấy hạnh phúc đời người.
Tác phẩm thấm đẫm không khí thời đại, khắc họa sinh hoạt nông thôn nghèo khó nhưng tràn đầy sức sống, kể lại chuyện tình yêu nhẹ nhàng mà sâu sắc giữa nam nữ chính, hành văn sinh động, chi tiết tinh tế, ấm áp và cảm động. Một bức tranh thập niên 70 nông thôn sống động như thật hiện lên qua từng trang viết.
– Văn án cũ –
Sau giải phóng, am ni cô không thể tiếp tục tồn tại.
Tiểu ni cô yếu ớt, không nơi nương tựa, buộc phải hoàn tục. Rút thăm, cô gả cho một người đàn ông thô kệch dưới chân núi.
Người thì thô thật, tiểu ni cô chỉ muốn khóc.
Khóc mãi rồi cũng không khóc nữa.
Vì sau đó, người đàn ông ấy lại thăng chức vèo vèo, sủng cô đến tận trời, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa…
(Truyện giả tưởng bối cảnh thập niên 70)
Cảm ơn bạn D12345678🔥 đã hổ trợ