Khương Diệp chống cằm dựa vào bàn, đỏ mặt nhìn Bùi Chinh dọn bàn. Cô không say, nhưng cơ thể cô không muốn cử động. Cả người như ngấm rượu vang mềm nhũn rã rời.
“Say rượu?” Bùi Tranh lau khô tay, cúi đầu nhìn cô, thấy trong đôi mắt ngập nước có vẻ say khướt, anh hơi cúi người bế cô lên.
“Không có say.” Cô dựa vào cổ anh, giọng cô khàn đi vì rượu, “Nhưng…”
“Cái gì?” Bùi Chinh nghe không rõ.
Khương Diệp lặp lại, giọng nói vô cùng mềm mại: "Muốn anh ôm em."
Trái tim Bùi Chinh như bị một bàn tay vô hình tóm lấy.