Haish, đọc bộ này tự nhiên chỉ biết cất tiếng thở dài thườn thượt, nói sao nhỉ, con người là loài sinh vật chấp niệm, nhưng có những chấp niệm gián tiếp giết chết đối phương cũng như khoét sâu trái tim của chính mình. Tình cảm của Lương Sâm Duệ dành cho Lâm Cẩn Nhi giống như trăng trong nước, đẹp thì đẹp nhưng mãi mãi chỉ là ảo ảnh, thứ không có được trong tay lại càng muốn có được nó! Ở bên cạnh Sa Hoa bao năm dù lạ cũng dần thành quen, không yêu cũng sẽ nảy sinh, chính LSD cũng thừa nhận cô thích hợp làm vợ mình. Sự hết lòng của Sa Hoa chỉ đổi lại sự đau đớn khôn nguôi, còn trẻ đã mắc tâm bệnh rồi ung thư phổi :( Có lẽ cái chết là sự giải thoát tốt nhất, tự nhiên đọc khúc này nhớ đến Như Ý mắc bệnh lao không uống thuốc rồi ra đi nhẹ nhàng. Chắc là tác giả có xem qua :)) Chi tiết LSD cuối đời tưởng nhớ Sa Hoa cũng tương tự như Càn Long phải sống trong Mai Ổ chờ đợi cành lục mai nảy mầm ... Bộ này ai bắt chính tả sướng tay lắm nè :)) Tuy tác giả viết không chắc tay nhưng cũng thành công làm mình thoáng buồn